Có lần, một vị mục sư kể cho tôi nghe câu chuyện về một nhà triệu phú tự nhận là "tay trắng làm nên".
Nhà triệu phú này nói với mục sư: "Tôi khởi sự từ hai bàn tay trắng. Bố mẹ nghèo khổ của tôi chẳng cho tôi được một xu nào. Tôi phải tự kiếm tiền đi học và từ lúc bé đến giờ, chẳng có ai cho tôi bất cứ thứ gì. Một tay tôi làm nên tất cả. Tôi làm việc không quản ngày đêm và gặt hái được thành quả cho công lao khó nhọc của mình, ngày nay tôi có một cơ nghiệp đồ sộ và nhà cửa ở khắp nơi trên thế giới".
"Có thật là ông đã một mình làm nên tất cả không?", mục sư của tôi hỏi lại.
"Đúng thế", người đàn ông trả lời, "tự tay tôi làm ra từng thứ một."
"Thế không có ai cho ông bất cứ thứ gì sao?"
"Không một thứ gì."
"Vậy cho phép tôi hỏi ông điều này", mục sư nói.
Ai cho ông cuộc sống này?
Ai quyết định việc ông được sinh ra trong một bệnh viện ở Mỹ chứ không phải trong một con hẻm ở Calcutta?
Ai cho ông bộ não siêu việt, tài năng và những năng lực tự nhiên?
Ai đã thay tả cho ông, đút cho ông ăn khi ông còn nhỏ?
Ai dạy ông biết đọc biết viết?
Ai bỏ ra hàng giờ, hàng tuần, hàng năm để giáo dục ông?
Ai cho ông công việc đầu tiên, ai hướng dẫn ông làm kinh doanh?
Ai cho ông vay tiền để khởi nghiệp?
Ai là người sinh ra đời một cô gái nhỏ, rồi nuôi dưỡng cô ấy thành một người phụ nữ, người đã trao cho ông cuộc sống, tâm hồn của cô ấy và những đứa con kháu khỉnh?
Ai mua sản phẩm của ông?
Ai chăm sóc khách hàng và quản lý văn phòng của ông?
Ai cho ông sức khỏe và tiếp tục chăm sóc ông?
Ai lau nhà, dọn dẹp văn phòng, cọ rửa phòng tắm cho ông?
Nếu ông có thể nhìn thẳng vào mắt tôi và nói rằng ông đã làm tất cả mọi việc và rằng không có ai cho ông bất cứ thứ gì, thì câu hỏi cuối cùng của tôi là: Ai đã khiến ông trở nên mù lòa và trao cho ông một tâm hồn dại dột, ngạo mạn và vô ơn đến thế?".
Suốt bao năm qua, người đàn ông này chất chứa trong lòng nỗi niềm chua chát, cay đắng.
Ông oán trách cha mẹ đã không giàu có để chu cấp cho ông mọi thứ.
Ông căm phẫn người khác khi thấy họ có nhiều thứ hơn mình.
Ông bi quan đến nỗi không một ai quen biết ông thích ở gần ông.
Sau nhiều năm nuôi dưỡng nỗi căm hờn oán hận, với ý nghĩ rằng cuộc sống bao giờ cũng chống đối lại ông và rằng ông xứng đáng với tất cả những gì mà ông đạt được, trong ông không hề có chút tia sáng của lòng biết ơn hay suy nghĩ tích cực.
Tuy vậy chỉ trong vài phút, ông đã thay đổi. Lần đầu tiên trong đời, ông nhận ra tất cả những món quà vô giá mà ông đã được Thượng đế, cha mẹ ông và vô số những người khác ban tặng.
(Trích "Những bước đơn giản đến ước mơ" của Steven K.Scott)